Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

30/1/2010: Nhớ...

3 posters

Go down

30/1/2010: Nhớ... Empty 30/1/2010: Nhớ...

Bài gửi by Black Fox 30/1/2010, 2:35 am

0h24 ngày 30/1/2010

Có lẽ khá lâu rồi mình mới ngồi thức khuya kì cạch bên cái bàn phím, gửi vào đấy cái mớ tâm trạng hỗn độn
Ước sao...
Có một ai đó luôn sẵn sàng để mình chia sẻ... Có một ai đó hiểu mình, biết những lúc mình vui, buồn... Có một ai đó luôn nở nụ cười với mình...
Ước sao...
Mình đã không như vậy, ko yêu để rồi ko còn phải nhớ nhung, hay chí ít nó cũng đến và đi quá nhanh như vậy. Đã cố gắng níu giữ 1 chút gì đấy còn lại, càng níu kéo, càng hụt hẫng, càng xa cách!
Ước sao...
Tự tin vào chính bản thân mình hơn, kiên định hơn, dám theo đuổi giấc mơ thì có lẽ bây giờ đã ko còn hối tiếc, đã ko còn thấy chạnh lòng mỗi khi phải trả lời câu hỏi: “... học trường gì”

Ước sao...
Nhiều nhiều lắm...3 điều ước như trong các câu truyện cổ tích chắc chắc ko đủ! Nhưng cuộc sống này, mỗi ngày này, đâu có phải là cổ tịch – nó là hiện thức, và điều ước mãi vẫn chỉ là điều ước. Chấp nhận – đó là cách duy nhất, tốt nhất? Hay cố lảng tránh, tự mê hoặc mình bằng những ảo vọng? Mỗi người tự chọn cho mình 1 cách . Với mình, mình k muốn trốn tránh, nhưng cũng ko dám đối diện với hiện tại

Buồn – chả phải, chán chường – cũng chả phải, thất vọng và hối tiếc – càng ko phải. 1 thứ kinh khủng hơn, đáng sợ hơn tất cả những thứ đó – đấy mới là cái cảm giác của mình bây giờ

Hơn 4 năm trước đây...1 thằng bé mới lớn, mọi thứ đều mới mẻ, đầy sự khám phá thú vị khi bắt đầu bước vào cuộc sống cuả 1 học sinh PTTH vs những người bạn mới, thày cô mới, môi trường học mới. Vô lo vô nghĩ, luôn vui vẻ, tươi cười...

Hơn 3 năm trước... vui thế A4 ơi! Thực sự thì bây giờ mình nhớ cái từ A4 quá, nhớ thầy cô, nhớ bạn bè: thằng Linh Bắc, Tuấn Cải, Tùng Tý...nhiều lắm, lâu quá qồi bọn mình ko “chiều tan học kéo nhau lên quán anh Tân bắn CS, chửi nhau ầm í” - nhưng mà vui. Nhớ cô Hằng béo vui tính của cháu, nhớ sếp Hương – người đã lằng nghe, đã cho mình những lời khuyên...nhớ Ngọc Béo, Lan Lợn...tại sao thì chả cần nói :”> dân A4 thì tự hiểu, ai ko hểu thì thôi, next đi...nhớ tất cả mọi người trong gia đình A4. Cảm ơn tất cả vì đã cho mình những ngày tháng tươi đẹp, vui vẻ bên mọi người

Hơn 2 năm trước...vẫn sống trong gia đình A4, nhưng lúc đấy mỗi người đều đã phải tập trung vào con đường, chí hướng riêng của mình, chuẩn bị cho kì thi quan trọng nhất, đánh dấu bược ngoặt lớn lao trong cuộc đời...Và ngày đấy cũng đến, A4 phải tạm xa nhau, đã có những giọt nước mắt rơi, có những cái ôm tạm biệt, có những lời chúc tốt đẹp nhất danh cho người bạn, có những lời ... cho “đối phương”

Hơn 1 năm trước...chán nản – thất vọng và hối tiếc – ko gì ngoài việc trượt Đại Học! Cũng chả trách ai được, do mình cả thôi. Do mình đã chủ quan, do mình đã ko quyết đoán, do mình ko dám theo đuổi mơ ước. Và cơ hội để làm sinh viên của 1 trường đại học vẫn còn: 21 điểm, mình thừa khả năng vào NV2 của Bưu Chính Viễn Thông...nhưng mình đà ko dám bắt lấy cơ hội để biến ước mơ thành sự thực: là 1 sinh viên chuyên nghành công nghệ thông tin! Lựa chọn theo lời khuyên của cha mẹ vào hệ CD của HVNH là 1 sai lầm ?

Có lẽ vậy, nhưng như đã nói nhiều lần: nếu Đô-rê-mon có cho mình 1 vé quay ngược lại thời điểm đấy, mình vẫn lựa chọn được học cùng vs NHE-K25. Bởi vì sao ư? Vì nếu quay lại thời gian, mình còn được vào lớp NHE, vào nhóm "C&F" không? Còn được đứng ngoáy ngoáy cái tay như thằng stupid trong cái buổi bầu cán bộ lớp không? Có còn được tổ chức buổi 20/10 đó không? Có còn được khắc vào trái tim này những kỷ niệm vui buồn về các bạn NHE không? Có còn tối nào cũng ra "tổ chim" ngồi hóng gió, ngồi hát vui vẻ không? Nếu có thể, xin được quay trở lại tháng quân sự đó...

411 ngày trước... mọi ưu phiền, nỗi buồn, sự hối tiếc bị xua tan bởi 1 nụ cười của “ai đó”, Lúc đấy mình chưa dám khẳng định, như bây giờ, minh biết chắc chắn rằng đó chỉ có thể là tình yêu. Cuộc sống mình chưa khi nào rực rỡ màu sắc như vậy, Những ngày tháng sau đó đối vs mình như 1 giấc mơ đẹp...Từng ngày trôi qua trong hạnh phúc, mặc dù....! Nhg chỉ cần được nhìn ngắm nụ cười của “ai đó”, thấy “ai đó” vui, đc cùng đi vs “ai đó” trên 1 con đường...Thế là quá đủ đối vs mình... Một giấc mơ thật giản dị nhưng thật đẹp!

363 ngày trước... một người đã nói vs mình “ yêu kưng nhiều lắm, nói dần cho quen ^^ ” , “kưng nghĩ ... sẽ đặt dấu chấm hết ư, ko vậy đâu” – hạnh phúc – tất cả chỉ bó gọn trong hai từ đấy, chắc hẳn nhưng ai đã yêu đều cảm nhận được điều này, đâu cần phải tốn nhiều lời giait thích

272 ngày trước... không dám nhắn tin, gọi điện cho “....”, online, gặp nhau chẳng nói được gì, chẳng khác je 2 người xa lạ…Nhiều lúc thấy nhớ da diết, chỉ muốn được nhắn tin hỏi ... hôm nay có vui ko, “...” đang làm gì....nhưng ko thể...có 1 bức từng đã ngăn cách mình và “....” – 1 bức tường mỏng manh nhưng vô cùng kiên cố

Mình thấy sợ, và...ghét “...”. Ghét vì chẳng hiểu sao “...” có thể lạnh lùng đến thế, ghét vì chẳng hiểu sao “...” không cần biết, không cần quan tâm những ngày không có “...”, mình đã sống thế nào. Ko có “...”, t sống vật vờ như phù du, quả thực như vậy. Ko màng tời học hành, sách vở vứt xó, nghe bài giảng như đấm vào tai! Đã có những lúc mình cố quên m đi bằng những cách thật điên rồ... cũng đã có những giọt nước mang vị mặn chát lăn trên má mình, hòa cùng những giọt nước mưa...

Và đến tận bây giờ, mình phải gánh chịu hậu quả của chuỗi ngày bê tha đấy, bạn bè thì kêu mình ko còn hay cười, mình hay nổi cáu, các buổi tụ tập vui chơi cũng đã vắng bóng mình... Học hành đi xuống, kết quả học tập có thể nói là tệ ( rất may là ko phải thi lại ^^ ). Theo thời gian, nỗi buồn có vơi đi phần nào, những kí ức ko còn đêm nào cũng tìm về trong giấc mơ nữa nhưng cái ngọn lửa đấy vẫn còn cháy, dù chỉ là lé loi. Ngay bây giờ, khi ngồi viết những dòng này, trong mình vẫn hiện lên hàng ngàn câu hỏi: khuya thế này “...” đã ngủ chưa? Có những giấc mơ đẹp ko? Và những lúc vui hay cả những lúc buồn, có bao giờ “...” chợt nghĩ đến mình ko? Dù chỉ là thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất ?

Vẫn cố níu giữ lại 1 chút gì đó dẫu biết là không thể. Có lẽ mình phải học cách quên, phải tìm lại những gì đã đánh mất, phải xác định lại mục đích sống. Quên đi tất cả để bắt đầu lại từ đầu, nhưng sẽ mai giữ trong sâu thẳm trái tim này 1 thứ...

Tôi len vào vùng ký ức xa xôi
Mong tìm lại nụ cười thân thuộc nhất
Không ........!Tôi sợ khi giật mình tỉnh giấc
Tôi lại về với tất bật bon chen.....
2h29, ngày 30/1/2010
Black Fox
Black Fox
Lie to me...again
Lie to me...again

Nam Tổng số bài gửi : 1146
Đánh giá bài viết : 3192
Join date : 20/04/2009
Age : 33

https://nhek25.forum-viet.com

Về Đầu Trang Go down

30/1/2010: Nhớ... Empty Re: 30/1/2010: Nhớ...

Bài gửi by bongmasos 30/1/2010, 8:30 pm

Đôi khi vẫn quay đầu lại được ... đôi khi thôi ...
bongmasos
bongmasos
Binh bét
Binh bét

Nam Tổng số bài gửi : 9
Đánh giá bài viết : 13
Join date : 27/06/2009
Age : 33
Đến từ : Hà Tây

Về Đầu Trang Go down

30/1/2010: Nhớ... Empty Re: 30/1/2010: Nhớ...

Bài gửi by Black Fox 30/1/2010, 11:30 pm

Vẫn chưa bít bongmasos là ai =.=
Black Fox
Black Fox
Lie to me...again
Lie to me...again

Nam Tổng số bài gửi : 1146
Đánh giá bài viết : 3192
Join date : 20/04/2009
Age : 33

https://nhek25.forum-viet.com

Về Đầu Trang Go down

30/1/2010: Nhớ... Empty Re: 30/1/2010: Nhớ...

Bài gửi by anhdjnhpro 31/1/2010, 9:43 pm

uhm!chuc m co dc them nhiu niem vui moi....!
anhdjnhpro
anhdjnhpro
Lính chiến
Lính chiến

Nữ Tổng số bài gửi : 115
Đánh giá bài viết : 1148
Join date : 28/04/2009
Age : 33

Về Đầu Trang Go down

30/1/2010: Nhớ... Empty Re: 30/1/2010: Nhớ...

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết